Thản nhiên, tùy hứng, nghiêm túc
16 năm thời gian đủ để viết thành một cuốn sách, lật giở cuốn sách “Triệu Vy” này, liền hiểu ngay thế nào là “sôi nổi”. Nhưng ngữ khí của cô ấy rất bình thường, hoàn toàn không biết thổi phồng, không khoe khoang khoác lác, không lỗi thời, càng không trầm bổng. Tất thảy đều phù hợp vừa khéo.
Trong ánh mắt vẫn chưa hết vẻ hồn nhiên của cô ấy đã bắt đầu lộ những nét thâm trầm sâu sắc, dường như là giống như hổ phách đã được mài giũa, mềm ấm lóng lánh, nhưng mà cũng chưa bao giờ làm mất sự cứng cỏi của bản thân cô ấy, mà lại tỏa phát ra hương thơm của thời gian.
Triệu Vy, sinh ngày 12 tháng 3 năm 1976 tại Vu Hồ An Huy, là nữ diễn viên điện ảnh truyền hình, ca sĩ, đạo diễn, thạc sĩ khoa đạo diễn Học viện điện ảnh Bắc Kinh, là ngôi sao đạt nhiều thành tựu trên cả bốn lĩnh vực: điện ảnh, truyền hình, ca nhạc, đạo diễn. Năm 1998, thành danh qua bộ phim truyền hình “Hoàn Châu Cách Cách”, vinh dự đạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất giải Kim Ưng. Một năm sau đó, “Hoàn Châu Cách Cách II” với tỷ suất 65% người xem đã lập kỷ lục lượng người xem phim truyền hình Trung Quốc, sau đó, các phim do cô đảm nhận vai chính như “Tình Sâu Đậm, Mưa Lất Phất”, “Kinh Hoa Yên Vân” đều phá kỷ lục lượng người xem.
从幕前到幕后,花了好些年卸去清朝宫廷装扮的「小燕子」赵薇转身成为导演,去年完成的首部作品《致我们终将逝去的青春》,在中国上映后不仅大卖,还被称作「现象级电影」。本片最近获香港金像奖最佳两岸华语电影奖后,赵薇终於带著这部电影来到台湾,接受《今周刊》专访。
看过《致青春》,很难不想到张爱玲,她说的「生命是一袭华美的袍,爬满了蚤。」无非是影片中列位青春男女形形色色的最佳写照。不过,赵薇谈起「青春」,倒是多了份坦荡直白的赵氏风格:「青春嘛,总是要走过一些弯路、错失一些东西、放弃一些初衷。」
虽然赵薇说得一副看穿红尘,但那双灵秀的水汪汪大眼,仍然让你想起那个风靡千家万户的「小燕子」。十六年过去,两岸观众还是疯宫廷剧,剧情若能穿越到现代,更有看头;而当年靠著《还珠格格》一炮而红的赵薇,也从幕前穿越到幕后,做了导演。
曾经暴红 演出小燕子一炮而红
「演而优则导」的故事大家都听过,但一导就导出一部「现象级电影」,可不是寻常路数。什麼叫「现象级」?说得夸张一点就是万人空巷。《致青春》二○一三年在中国上映,风光坐收七亿人民币票房,看过的观众,无论长幼,都要「追忆」自己的青春;而赵薇,则多了一个「中国最高票房女导演」的称号。
《致青春》讲的是每个人的青春,当然也有赵薇自己的。「我有非常独特的命运线。中国的女演员也挺多的,可是比我过得动荡的没几个。」她以一贯的抑扬顿挫说著。
一九九三年,一班子拍电影的剧组来到安徽省芜湖市。那时,才十七岁的赵薇成功甄选上一个没有台词的小角色,这个从小学钢琴和舞蹈的女孩初尝上镜头的滋味,其后,就带著这股对表演的热忱,一路用功学表演,最后以全国第一名的成绩考进北京电影学院表演系。
大二那年,赵薇被琼瑶相中,演出《还珠格格》中「小燕子」一角,从此星途大开。
21 tuổi thành danh với “Hoàn Châu Cách Cách”, Triệu Vy đã trải qua thời thanh xuân tưng bừng như thế, mọi thứ đều đến rất nhanh. Là mục tiêu chú ý, cô ấy cũng chịu biết bao khổ sở. Năm ngoái, bộ phim đầu tay do cô ấy đạo diễn “Gửi Thanh Xuân” đã đạt doanh thu phòng vé hơn 700 triệu NDT, tất cả những gì cô ấy muốn truyền đạt, không phải là tuổi trẻ nồng nhiệt vô oán vô hối, mà phần nhiều hơn là thực tại của tình yêu. Cô nhẹ nhàng nói thời thanh xuân của mình vẫn đang trong quá trình chuyển động, bởi vì trong tim có lửa. Khi thanh xuân không tàn không lụi mà vẫn tiếp tục rực cháy, trong đôi mắt to nổi tiếng của Triệu Vy là một biển nước sâu thẳm, trông như ảo mộng xa xôi, nhưng thực ra cô ấy hiểu rõ từng câu từng chữ, hiểu rõ bản thân muốn gì và không muốn gì, kiểu thực tại đó cũng tả thực vô cùng!
Nhân dịp sang Đài Loan tuyên truyền cho tác phẩm đạo diễn đầu tay của mình vào cuối tháng 4, đầu tháng 5 vừa qua, Triệu Vy đã nhận lời phỏng vấn và chụp ảnh trang bìa cho tạp chí "Thời Báo Cuối Tuần Đài Loan".
Clip ghi lại hình ảnh hậu trường buổi chụp hình.
Khi được hỏi về cuộc sống trong những năm đó, cô ấy nói: “Tôi đi thực hiện đại sự trong đời”. Sự lựa chọn như thật giống như bị cảm tính của bản thân lôi kéo, chứ không phải là một kế hoạch sắp xếp hoàn hảo của lý trí. Tại sao lại chỉ dùng một nét đơn giản như thế để phác họa 5 năm thời gian? Cô ấy cười mà nói rằng: “Tôi cảm thấy việc kết hôn sinh con đối với một phụ nữ mà nói, là việc bình thường nhất, cơ bản nhất, không phải vì bản thân mình là một nữ ngôi sao mà có sự khác biệt với những phụ nữ khác. Mỗi một phụ nữ đến thời điểm nhất định chắc chắn sẽ phải lựa chọn gia đình và cuộc sống của mình. Khi việc đó đến với tôi, mọi người đều cảm thấy: “Oa, thật hiếm thấy, thật hạnh phúc”. Nhưng thực ra thì đó là yêu cầu cơ bản nhất của mỗi một người phụ nữ”.
“Lúc nhỏ tôi không thích nhất là chụp ảnh, cảm thấy chụp ảnh là việc làm điệu làm bộ vô cùng, không có gì đáng cười nhưng vẫn phải cười với ống kính”.
“Ban đầu tôi rất sợ đứng lên sân khấu có đông khán giả, nhưng mà cuộc sống và công việc của tôi yêu cầu tôi phải làm như thế. Thực sự, tôi vẫn luôn cảm thấy, tính cách của mình thích hợp đứng ở phía sau màn ảnh hơn, nhưng mà đã chọn là sẽ đi ra trước màn ảnh, thì phải tiếp tục làm, từ xưa đến nay, đối với tôi đó là một quá trình thích ứng. Tôi nhất định phải học cách thích ứng với cuộc sống của mình”