Thời gian chuẩn bị là lúc tôi vui vẻ nhất
Psychologies Magazine November 2012
Nguồn : http://tieba.baidu.com/p/1933871934
Người dịch: huiqi@yan.vn/
Có 2 Triệu Vy, việc này e rằng chỉ có mình cô ấy là hiểu rõ nhất. Nhưng trong mắt chúng ta, Triệu Vy của công chúng đang thay đổi ngày càng phong phú. Cô ấy đã giành được giải thưởng/ lấy chồng/ làm mẹ/ tốt nghiệp thạc sĩ, sắp trình chiếu một bộ phim của cô ấy, một tác phẩm mang phong cách của nữ đạo diễn quả quyết. Triệu Vy đã làm như thế nào để trở thành cô ấy của ngày hôm nay ?
Cô ấy : áo sơ mi, cột tóc đuôi ngựa một cách tùy ý, nói chuyện với vẻ mặt trầm tư, tất cả đều làm cho cô ấy nhìn càng giống như một nghệ thuật gia. Chúng tôi trò chuyện ở văn phòng lớn của cô ấy vào một buổi chiều nắng gay gắt. Tiếng của cô ấy rất nhỏ, yên tĩnh, luôn chớp đôi mắt to của mình. Trong lúc trò chuyện, khả năng tư duy, phân tích của cô ấy càng làm tôi thêm cảm nhận được rằng cô ấy sẽ trở thành một nhà nghệ thuật gia.
Cuộc trò chuyện của chúng tôi diễn ra trong hai giờ đồng hồ, nhiều lúc đều là ở mức độ trừu tượng. Tôi không biết cái gì tạo nên tình hình cuộc trò chuyện thành ra như thế này, nhưng tôi hưởng thụ cách trò chuyện như thế này với cô ấy. Một số việc trước đây có ấn tượng một cách cứng nhắc nay tiêu tan thành mây khói, cô ấy tuyệt đối không phải là một tiểu yến tử ngốc nghếch, điên khùng. Thậm chí, cô ấy chưa bao giờ vì diễn vai tiểu yến tử ngốc nghếch điên khùng mà làm cho chúng ta ngộ nhận Triệu Vy là một người có đầu óc đơn giản. Có rất nhiều việc xảy ra cho Triệu Vy vào năm đó chỉ đơn giản bởi vì cô ấy còn quá trẻ.
Cô ấy sẽ trở thành một nghệ thuật gia bắt đầu từ phim của cô ấy. Cuộc nói chuyện của chúng tôi cũng bắt đầu từ phim của cô ấy, hoài bão của cô ấy đã kích động tôi. Cô ấy muốn quay một bộ phim về thanh xuân như thể loại phim “Dương quang xán lạn đích nhật tử” (tạm dịch : Những ngày tháng tươi đẹp – đạo diễn Khương Văn, bộ phim đã từng đoạt giải Kim Mã cho ở hạng mục đạo diễn và nam chính xuất sắc nhất). “Gửi thanh xuân rồi sẽ trôi qua của chúng ta” làm tôi có một chút cảm giác muốn xem ngay lập tức mà không thể đợi được nữa.
Tôi muốn quay một phim thanh xuân có cảm nhận về cuộc sống thời đại
Phóng viên tạp chí Tâm lý (PV) : bạn quay bộ phim điện ảnh này hình như đặc biệt chặt chẽ cẩn thận, bởi vì tôi thấy khi bạn bắt đầu quay phim thì cũng kích hoạt weibo chính thức của phim, rất nhiều việc đều đang được tiến hành.
Triệu Vy (TV) : tôi là chế tác, quay phim ngoài những việc này thì tất cả các công việc tuyên truyền đều do phía chủ đầu tư làm, tôi đều không nắm rõ. Tôi chỉ là không thể làm nhiều việc như vậy, tôi chỉ quay phim cho thật tốt. Những việc triển khai xoay quanh bộ phim tôi đều không lo, bây giờ tôi không có thời gian để làm những việc đó.
PV : Gần đây xem rất nhiều đề tài nhẹ nhàng nói về câu chuyện thanh xuân, như là “Thất tình 33 ngày” nhưng bạn lại nói muốn quay một phim thanh xuân giống như “Những ngày tháng tươi đẹp”
TV : Tôi cảm thấy xem phim của tôi bạn sẽ cảm nhận được cuộc sống của những người ở thời đại đó, các kiểu diện mạo tinh thần và giá trị quan của mỗi người ở thời đại đó. Cho nên, có rất nhiều thứ hiện thực trong phim, không phải là mộng đẹp thành thực mà là những thứ rất tàn khốc. Bản thân tôi xem xong bản dựng lần một của phim thì cảm thấy nó quá nghiêm túc.
PV : Tính chất của truyện trong tiểu thuyết không phải nghiêm túc như vậy
TV : Bởi vì tôi dùng một biên kịch rất là nghiêm túc. Khi tôi tìm anh ấy (Lý Tường) cũng có rất nhiều người kinh ngạc, tại sao lại tìm một nhà biên kịch lớn của phim nghệ thuật để viết phim này, ít nhất bạn nói với chúng tôi một tiểu thuyết bán chạy cải biên thành phim thần tượng về thanh xuân. Tôi cảm thấy tôi đã không còn ở độ tuổi xem phim thần tượng về thanh xuân hoặc là xem tiểu thuyết ngôn tình. Đương nhiên, khi tôi quay trở lại để xem cũng sẽ cảm thấy rất hay, nhưng nó đã không còn là món ăn tinh thần chủ yếu của tôi nữa rồi. Hai chúng tôi sau khi nghiên cứu xem thử đề tài này có thể làm phù hợp với lý tưởng của chúng tôi lại có thể giữ được sức ảnh hưởng vốn có và phát huy nó thêm nữa, và chúng tôi đều cảm thấy có thể được. Đầu tiên, đề tài này mọi người đều có sự cộng hưởng chung, mỗi một người đều có thời thanh xuân của mình. Nhưng ở thời đại tươi sáng của chúng ta xem phim về thanh xuân đa số là những việc phơi trần hiện thực hoặc là sự tang thương hoặc là sự lừa gạt lẫn nhau. Thật ra sự lừa gạt lẫn nhau chưa hẳn là có chiều sâu, nhiều nhất là mưu kế của cá nhân, chiều sâu thật sự chỉ có thể liên quan đến bề dày cuộc đời con người.
Bạn đã từng nói : đối thủ lớn nhất chính là bản thân mình. Tại sao lại cảm thấy phải chiến thắng bản thân mình ?
Không có loại cảm xúc này, có thể sẽ không hiểu được câu nói này. Tôi đối với câu nói này đặc biệt đồng quan điểm, tôi thường xuyên cảm thấy đối thủ lớn nhất của mình chính là bản thân, giống như là có hai con người trong tôi, một người đầy lý tưởng cùng với một người hiện thực, mệt mỏi hoặc lười biếng hoặc không có các lý tưởng chủ nghĩa. Mỗi khi bạn làm một việc gì đó đều có một thái độ, mà thái độ sẽ quyết định kết quả làm việc. Con người kia của tôi thường kéo tôi tụt lại phía sau, tôi phải động viên chính mình, tôi phải để con người lý tưởng chủ nghĩa chiến thắng con người còn lại kia. Khi tôi ngừng phê bình con người mà tôi không thích kia, tôi sẽ trở thành đặc biệt mạnh mẽ. Khi tôi do dự giữa hai bên hoặc là khi bị đối phương chiến thắng thì tôi có thể thất bại thảm hại. Cho nên, tôi cảm thấy đối thủ của mình không phải là người khác cùng ngành hoặc là hoàn cảnh khách quan mà chính là bản thân tôi. Bởi vì luôn có hai người nói chuyện trong lòng tôi. Đúng vậy, tôi thường tự nói chuyện một mình, nói xong mới ý thức được xung quanh mình không có người, là tôi tự mình nói chuyện. Aiya, cái này bạn thế nào thế nào…, vừa nói xong thật ra là chỉ có mình tôi nhưng sau khi tôi nói xong tôi mới ý thức được. Tình trạng này là thường xảy ra đối với tôi (cười).
Tôi bị gọi là đạo diễn “ Vy lang”
PV : Việc quay phim điều gì khiến bạn đặc biệt vui thích và thách thức ?
TV : Khiến tôi muốn ngừng mà không được. Bởi vì bất luận là đóng phim, đạo diễn, thật ra chỉ cần là những gì có liên quan đến phim ảnh tôi đều có hứng thú, bạn sẽ phát hiện mỗi ngày làm những việc cảm thấy rất là hứng thú, giống như tôi đi chụp ảnh cho tạp chí. À, hóa trang của hôm nay cũng do tôi tự làm, trang phục cũng do tôi tự lựa chọn, chụp ảnh cũng là tôi tự chụp, dĩ nhiên là bạn cùng rất nhiều người ưu tú cùng hợp tác nhưng cảm giác bạn tham gia vào trong đó rất là mạnh mẽ, bạn sẽ cảm thấy rất phong phú. Nói thế nào nhỉ, làm bạn có thể bỏ ra rất nhiều thứ.
PV : Trải nghiệm rất là phong phú ?
TV : Nên nói là có thể chịu đựng được rất nhiều vất vả cực khổ, thật sự là như vậy, là một bộ phim thường xuyên ở trường quay quay đến ngủ gật cả, tôi là người từ trước đến giờ chưa bao giờ ngủ ở trường quay.
PV : Làm sao bạn lại mạnh mẽ đến thế ?
TV : Giống như các nhân viên nói : Triệu Vy không thể nào mỗi ngày đều đến trường quay, cô ấy bận rộn như vậy, bên ngoài còn rất nhiều công việc. Vậy tôi đến Học viện điện ảnh học thì đều có thể để công việc hoãn rồi, đừng nói là tự mình đạo diễn một bộ phim. Nói tôi chắc chắn sẽ không mỗi lần đều đến, đạo diễn nói chung đều hơi vất vả, buổi sáng dậy không nổi, buổi tối quay đến một hai giờ khuya là chuyện bình thường, sau đó ở trường quay nổi nóng, đá ghế cũng là việc mà một số đạo diễn hay làm. Mọi người đều cảm thấy đến tham gia quay bộ phim này rất danh giá, rất thoải mái, lần đầu tiên làm đạo diễn cũng không nên quá mệt mỏi, đạo diễn vừa hô thu dọn thì mọi người được về rồi. Nhưng ngày đầu tiên tôi đã làm cho họ khiếp sợ, ngày đầu tiên tôi quay liên tục 30 tiếng, sau đó lại chỉ giữ lại một ít cảnh quay. Sau khi xem lại bản phim thô của phim tôi nói : “trời ạ, nếu biết sớm….”. Giám chế của tôi nói : “Đây là kinh nghiệm”, nhưng tôi lại không cảm thấy hối hận, tôi đem rất nhiều việc có thể đều thử qua hết, sau đó cách một thời gian lại có một ngày tiếp tục quay 30 tiếng. Sau đó tất cả mọi người đều khuyên : “Bạn đừng có vừa mới một chút đã ra sức nhiều quá, sau đó chặng đường cuối mệt mỏi, gượng không nổi, bệnh luôn, đoàn phim như vậy phải ngưng lại có biết không Triệu Vy”, rất nhiều người có thiện ý đều nói với tôi như vậy, bao gồm cả người phụ trách ánh sáng nói đùa với tui : “Đạo diễn, cô kêu là Vy lang phải không”
PV : Sự nghiêm khắc của bạn có dọa được bọn họ không ?
TV : không phải nghiêm khắc…tôi một chút cũng không nghiêm khắc, tôi chưa bao giờ ở trường quay nổi cơn giận, bọn họ nói tôi đặc biệt dịu dàng. Đúng vậy, là cường độ công việc quá lớn, nhưng bọn họ vừa nhìn thấy tôi là nữ, mỗi sáng tôi uống một ly cà phê, sau đó có khi còn đến sớm hơn cả nhân viên ở trường quay. Đạo diễn sớm như vậy mà chị đã đến rồi ? Bởi vì mỗi sáng đều sớm như thế, đồng hồ sinh học đã điều chỉnh đến giờ đó rồi, 6h30 sáng thì tôi thức giấc, sau đó sửa soạn hơn 7h thì tôi đến trường quay rồi, diễn viên vẫn còn chưa hóa trang.
PV : Tại sao bạn lại có thể yêu cầu bản thân cao như vậy ?
TV : Tôi đối với bản thân hoàn toàn không có yêu cầu, đây hoàn toàn là tự nhiên.
Tôi tìm người hợp tác đặc biệt ưu tú thì có thể nhận được năng lượng ủng hộ giúp đỡ lớn nhất
PV : Lần đầu tiên làm đạo diễn, tại sao nghe ra có vẻ bạn rất là nắm chắc, rất là ung dung ?
TV : Tôi không rõ, lần đầu tiên tôi làm việc này. Ngày đầu tiên mọi người đều cảm thấy việc này giống như tôi đã làm lâu rồi. Đúng vậy, hoàn toàn không phải là trạng thái như của ngày đầu tiên làm việc, với lại ngày đầu dáng vẻ của tôi như thế nào thì ngày cuối cùng tôi cũng có dáng vẻ như vậy, giống như nói sau khi tôi làm việc 4 tháng tôi càng nên biết làm 1 đạo diễn là thế nào, thật ra những gì tôi biết so với ngày đầu tiên là nhiều như nhau.
PV : Việc này thật không thể tưởng tượng được
TV : Việc này rất kỳ lạ, tôi ngồi trên cái ghế đạo diễn đó không một chút ngượng ngùng , tôi không cảm thấy có bất cứ vấn đề gì cả. Bởi vì đây là bộ phim bắt đầu từ con số 0, nếu như bạn quay ra là một thứ rác rưởi, nói thật lòng thì bạn làm bao nhiêu ngày là bấy nhiêu ngày sỉ nhục, chính là như vậy đó. Người khác gọi bạn là đạo diễn, trong lòng bạn cũng phải làm sao cho xứng với cái danh xưng đó.
PV : Kiểu mới bắt tay vào làm đã có tự tin, chẳng lẽ là do bạn tích lũy từ trước mà có ?
TV : Tôi nghĩ nguyên nhân có thể là do từ nhỏ đến lớn tất cả mọi việc đều do tự bản thân gánh vác. Không phải là cha mẹ không thể giúp bạn mà là vấn đề giáo dục của gia đình. Tôi hiếm khi tìm người khác giúp đỡ, bất cứ việc gì cũng có thói quen tự mình giải quyết, chưa bao giờ nghĩ sẽ sử dụng các mối quan hệ cá nhân hoặc là trao đổi một số lợi ích cá nhân với người khác. Mặc dù bây giờ đã trưởng thành rồi, những phương thức này tôi đều biết, nhưng đã quen với việc việc lớn việc nhỏ cũng tự mình giải quyết. Bởi vì khi nhỏ từ lúc 10 tuổi tôi đã rời xa gia đình đi học, tôi là người báo chuyện vui không báo chuyện buồn, ai cũng không biết, chỉ có bản thân mình đang trải qua những việc này, tốt hay xấu cũng là như vậy. Đến khi đạo diễn một bộ phim, tôi hoàn toàn không có nghĩ qua phải dựa vào ai. Tôi cảm thấy, tôi có thể tìm được 1 tập thể những người ưu tú cùng mình hợp tác chính là năng lượng giúp đỡ lớn nhất rồi. Biên kịch giỏi, diễn viên giỏi và thích hợp, giám chế giỏi, tất cả những cái này so với tưởng tượng của tôi đã thoải mái hơn rất nhiều.
PV : Có phải có liên quan đến kinh nghiệm năm thứ hai đại học bạn bỗng chốc thành danh ?
TV : Tôi làm việc không quá lo lắng, với lại…nói thế nào đây…Tôi biết rất rõ người giỏi sẽ có người giỏi hơn, cũng có thể nói thậm chí có lúc có một chút không tự tin. Nhưng điều này cũng tốt, tôi cảm thấy hiện nay tôi rất ít khi nghĩ đến vấn đề tự tin hay không tự tin. Bạn có suy nghĩ, có sáng tạo, bạn cố gắng, nhìn thấy rất nhiều điểu tốt đẹp trước mặt, bao gồm việc đọc sách, phim ảnh, kiến thức, khi kiến thức của bạn đủ nhiều rồi bạn sẽ không làm ra một việc gì rồi trong mắt mình tự cảm thấy “ woa, mình thật là giỏi”, cho nên lúc làm việc rất là bình tĩnh, hoặc là khi mọi người đều cảm thấy “ woa, cảnh này thật là…” tôi lại nói : “xem kết quả cuối cùng đi”. Tôi luôn nói câu “xem kết quả cuối cùng”
PV : Bạn từng nói bạn có một người bạn đặc biệt tốt, đó có phải là Lý Tường không ?
TV : Không sai, dường như một ngày từ sáng đến tối lúc nào cũng mắng….à, không, là dạy bảo tôi.
PV : Thật ra bạn thật đáng để mọi người ngưỡng mộ, có mấy người bạn rất tốt trong cuộc đời.
TV : Thật ra không nhiều, nhưng quả thực…Đúng, cùng với Vương Phi đi học về Phật giáo các thứ, cô ấy hơi ngoan đạo. Nhưng tôi và Lý Tường gặp nhau rất là nhiều, thật ra tôi gặp Vương Phi rất ít, nhiều hơn cả là tôi và Lý Tường cùng với vài người bạn không nổi tiếng, nhưng mọi người đều là…phải nói thế nào đây, đều là xem công việc của mỗi người làm chỉ là công việc mà thôi.
PV : Đều rất chăm chỉ
TV : Rất nghiêm túc. Đúng vậy, bất luận là quay phim, viết kịch bản hay là một số công việc có liên quan đều là những người nghiêm túc với công việc của bản thân mình làm. Như vậy tương đối có điểm chung, có phim hay mọi người truyền bá cho nhau, vẫn là hơi có không khí như trường học vậy.
PV : Điều này rất khó có được, bởi vì trong cuộc sống thường nhật rất khó để được như vậy…
TV : Hiện nay biên kịch của tôi vẫn còn nghi ngờ tinh thần làm việc của tôi không đủ, anh ấy nói : em xem em lúc nào cũng thoáng cái là ra nước ngoài nghỉ ngơi rồi. Nhưng lần này tôi ra nước ngoài nghỉ ngơi thì anh ấy đồng ý, anh ấy bảo : em nên rời bỏ một thời gian rồi quay lại sẽ tốt hơn, để không chịu sự ảnh hưởng của tâm tình lúc quay phim mới có thể khách quan bình tĩnh để biên tập làm hậu kỳ cho phim.
PV : Bạn không thích mặt kia của bạn sẽ là kiểu như thế nào ?
TV : Không thích mặt kia, cụ thể như rất sa ngã, không có tâm hồn…Đúng vậy, chính là có lúc sống mà quên mất sự tồn tại của tâm hồn, con người hơi bị máy móc hoặc là mù quáng xuôi theo phương hướng sai. Đây đều là mặt khác của bản thân.
PV : Trên thực tế đây là đặc điểm của chòm sao Song ngư, có thể lý giải đơn giản vậy không
TV : Tôi là người có hai nhân cách đặc biệt nghiêm trọng, giống như trong phim “Họa bì” tôi diễn hai nhân vật; giống như trong thời kỳ đầu khi mà kỹ thuật diễn xuất của tôi còn chưa thuần thục, trong phim “Lục trà” tôi cũng diễn hai nhân vật; cũng giống như trong MV tự mình đạo diễn đầu tiên vẫn là một người diễn hai người. Sau đó lúc tôi đi thi nghiên cứu sinh, rút thăm trúng một mệnh đề diễn thuyết và biên kịch, tôi biên kịch ra cũng là một người có hai khuôn mặt…Đúng thế, là như vậy đó.
Tôi không muốn định vị bản thân là tài nữ
PV : Tôi còn nhớ bạn từng nói mười bảy mười tám tuổi thì đã bắt đầu xem sách triết học, khi đó là cơ duyên như thế nào ?
TV : Là do cảm giác không an toàn và sợ sệt thế giới tạo thành. Lúc đó tôi có một số người bạn lớn tuổi, nghe những gì họ nói thường là chỉ hiểu một nửa, tôi cảm thấy rất là hổ thẹn, nhưng họ lại là những người làm văn nghệ mà tôi rất tôn trọng, tôi rất mong nhanh chóng vượt qua lứa tuổi sắp 20, có thể bình đẳng trò chuyện với người khác, lúc đó rất là nóng lòng, sau đó thì bắt đầu…bất kể là có hiểu hay không, xem trước đã…do đó xem sách, không đi hát karaoke. Bây giờ tôi ngược lại lại đi hát, dung tục rồi (cười)…
PV : Khi đó cảm thấy đi hát karaoke là dung tục sao ?
TV : Đúng vậy, xem một số tiểu thuyết ngôn tình sắc tình, phẩm vị thấp đi (cười). Bạn có biết không, mặc dù mới có mười bảy mười tám tuổi, nhưng….Bây giờ đã không như thế nữa, có tiểu thuyết ngôn tình gì cũng rất hay, đôi lúc tôi cũng chủ động xem, gặp phải cũng sẽ xem một chút, karaoke cũng hát rất là vui vẻ, dĩ nhiên bây giờ cũng không hát nhiều nữa, đều là có quan hệ với thời kỳ trưởng thành của con người. Lúc nhỏ thì cố gắng trưởng thành, đợi đến khi bạn trưởng thành rồi, đợi đến ngày bạn thật sự hiểu chuyện lại có thể bình tĩnh thụ hưởng những việc giản đơn. Tôi còn nhớ tôi của năm 18 tuổi, ở ký túc xá xem “Nghệ cảnh” của Tống Bạch Hoa, quyển sách này rất hay nói về kiến trúc, cũng có nói về hội họa, điêu khắc…tôi ra sức đọc nó, quyển sách đó tôi vừa xem lại xem hết mấy năm. Có người hỏi tôi : “có thể liệt kê một danh sách các quyển sách hoặc là giới thiệu một chút thời gian gần đây bạn đang xem sách gì ?”. Tôi nói gần đây tôi đang xem sách về công cụ bởi vì đang trong quá trình quay phim, sách của tôi xem mọi người sẽ không muốn đọc bởi vì không có liên quan đến công việc của họ, họ không cần phải xem. Tôi cũng không muốn giới thiệu bất kỳ quyển sách nào, như vậy làm ra vẻ quá, tôi lại không muốn định vị bản thân là một tài nữ, đừng nên hỏi tôi về vấn đề này.
PV : Lúc nãy khi bạn nói đến việc chịu cực, chịu khổ, tinh thần chịu cực khổ của bạn cũng được mọi người công nhận, nhưng khi bạn thành danh trước khi tiến lên một mức độ cao như vậy nhất định sẽ chịu đựng rất nhiều cực khổ khó mà tưởng tượng được ?
TV : Thật ra tôi cảm thấy ở mức độ cao đó nếu như tôi có được tư duy như hiện nay thì sẽ không như vậy rồi. Bây giờ hồi tưởng bản thân có rất nhiều sự từng trải, có một số sai lầm rất ấu trĩ, có một số thứ rất dễ có kết quả.
PV : Nhưng không có phương pháp đó
TV : Đúng vậy, chỉ bởi vì tuổi còn quá nhỏ nên sẽ sợ hãi/ trốn tránh/ ẩn tránh mà không giống như tôi bây giờ, có tư duy để phân tích làm như thế nào để giải quyết vấn đề, bước thứ 1 nên làm thế nào, bước thứ 2 ra làm sao. Khi đó cơ bản sẽ không suy nghĩ bước thứ 1, bước thứ 2, mà chỉ biết tự mình trốn tránh để sự việc này qua đi thì sẽ tốt thôi, khi đó phương pháp xử lý chính là như vậy. Bởi vì bạn cũng không biết giải quyết thế nào, cho nên tôi cảm thấy nếu như lúc đó có sự hướng dẫn của tôi bây giờ thì hay quá. Dĩ nhiên, cũng có thể cuộc đời của tôi sẽ không phức tạp đến thế rồi.
PV : Bạn cảm kích những việc trải qua của giai đoạn đó không ?
TV : Vẫn chưa đến mức cảm kích, có thể bây giờ tôi đối với thành tích của bản thân…Tôi không chỉ nói thành tích và cũng không đặc biệt hài lòng. Nói thật lòng tôi nhận thấy cá nhân tôi trên phương diện cảm tình vô cùng yếu đuối, đối với tình yêu tương đối dễ mất đi lý trí, nhưng thông thường gặp phải sự việc đặc biệt xấu hoặc là đặc biệt tốt thì trạng thái của tôi hiện nay gần như là giống nhau.
PV : Là bởi vì bạn đều đối mặt qua rồi ?
TV : Bởi vì tôi cảm thấy xấu hay tốt rồi cũng sẽ qua đi, xấu cũng phải giải quyết, tốt cũng phải đối mặt. Nhưng tôi cảm thấy khi bạn thất bại nhất thiết không được mất tinh thần đến cực điểm, lúc tốt đẹp cũng đừng đắc ý, hí hửng không coi ai ra gì, thật ra việc này rất khó làm được, nhất là việc đối mặt với thành công
Xin hãy dùng ánh mắt bình thường đối đãi tôi
PV : Trong hoàn cảnh bạn bận rộn như vậy việc quay phim và học hành đều có thể làm tốt. Trong hai năm 2009 – 2010 kết hôn rồi lại sinh con, mấy việc lớn đều làm xong, việc diễn xuất trong các phim cũng không bỏ lỡ. Cường độ lớn như vậy bạn làm sao mà tiêu hóa, quả thật rất khó hình dung được ?
TV : Đúng thế. Trong thời gian tôi mang thai đã chiếu hai bộ phim mà tôi tham gia diễn xuất, đợi đến sau khi tôi xuất hiện thì rất nhanh phim mới của tôi lại lên rạp. Tôi vẫn là thích trù bị hơn, ví như nói lúc trù bị là lúc tôi vui vẻ nhất mà không phải là sau khi công chiếu, tôi đúng là hơi ngược. Tôi cảm thấy tôi từ đầu đến cuối theo đuổi nhất chính là cái căn bản nhất. Tiêu chuẩn tôi định ra có thể là vì tôi chưa bao giờ xem mình không phải là một người bình thường để yêu cầu bản thân, ở thời điểm nào nên làm việc gì thì tôi làm việc đó, bao gồm cả việc tôi ở nhà ông xã mỉa mai tôi như vậy (cười), cảm thấy không có sự cầu tiền, thật là…nên kiểm điểm cũng kiểm điểm, đây chính là cuộc sống bình thường nhất. Chỉ là cuộc sống bình thường này xảy ra trên con người tôi, mọi người cảm thấy tại sao bạn lại hạnh phúc như vậy, gác qua một bên để xem con người đều là như nhau, có con cái, gia đình, tình cảm vợ chồng rất tốt, giúp đỡ lẫn nhau, chính là như vậy mà thôi. Tôi không nghĩ qua bề ngoài của những việc đó lại làm mọi người ngưỡng mộ. Trên thực tế bản thân tự biết cuộc sống của mình, tôi đã cảm thấy tôi không cần sự ngưỡng mộ, cũng không cần sự đồng tình, nói thế nào đây..xin mọi người hãy dùng ánh mắt bình đẳng đối đãi tôi thì được rồi.
PV : Bạn xem, có một số nữ minh tinh cũng đặc biệt nổi tiếng, tính thị trường của họ cũng rất lớn. Bạn có cảm thấy cách thức của bạn như vậy là không theo trào lưu không ?
TV : Đúng vậy, tôi biết rất rõ. Bởi vì việc này là xem con đường bạn chọn, đối với tôi mà nói tôi vẫn muốn đi một con đường lâu dài, bởi vì tôi yêu thích nghề này cũng như công việc này. Tôi cảm thấy làm người bất luận là làm diễn viên hay đạo diễn sau cùng vẫn là làm ra tác phẩm, thị trường là một quá trình tiêu thụ nhưng không dài lâu, dĩ nhiên cũng có liên quan đến sở thích và tinh bẩm sinh của bản thân, là bạn lựa chọn vận mệnh hay là vận mệnh lựa chọn bạn, thật ra đây là một sự lựa chọn lẫn nhau.
PV : Cho nên sau khi quay xong bộ phim này của bạn, vẫn có khả năng tiếp tục tham gia đạo diễn có phải không ?
TV : Tôi nghĩ là nhất định sẽ có.
PV : Cái định vị, trọng tâm này vẫn rất thận trọng ?
TV : Không sai, thật sự để bạn có thể tiếp tục sinh tồn một là bản thân bạn và khán giả.